Combo Anh Đứng Giữa Ngàn Hoa Hạ Rực Rỡ + Chó Hoang Và Xương (Linh Lan) (Bộ 2 Cuốn)

Combo Anh Đứng Giữa Ngàn Hoa Hạ Rực Rỡ + Chó Hoang Và Xương (Linh Lan) (Bộ 2 Cuốn)

Combo Anh Đứng Giữa Ngàn Hoa Hạ Rực Rỡ + Chó Hoang Và Xương (Linh Lan) (Bộ 2 Cuốn)
417.000đ 354.450đ

Tiết kiệm: 62.550đ (15%)

Mã Giảm Giá:
Giảm 15k
THÔNG TIN & KHUYẾN MÃI

Thanh toán linh hoạt với:  , ATM nội địa, Internet Banking 

Giao hàng trên Toàn Quốc

Đặt online hoặc gọi ngay 0909.354.135

Chiết khấu cao cho các đại lý và khách đặt sỉ

Sale Bạt Ngàn, Đón Hè Sang Với Nhiều Ưu Đãi Hấp Dẫn Cùng Newshop

Giao hàng bởi Công Ty TNHH Trực Tuyến NEWSHOP

Giao hàng trên toàn Quốc

Nhận hàng rồi mới thanh toán tiền ( COD )

Combo Anh Đứng Giữa Ngàn Hoa Hạ Rực Rỡ + Chó Hoang Và Xương (Linh Lan) (Bộ 2 Cuốn)
Combo Anh Đứng Giữa Ngàn Hoa Hạ Rực Rỡ + Chó Hoang Và Xương (Linh Lan) (Bộ 2 Cuốn)
354.450đ 417.000đ Tiết kiệm: 62.550đ (15%)
Mua kèm giảm thêm
Mô tả sản phẩm
Combo Anh Đứng Giữa Ngàn Hoa Hạ Rực Rỡ + Chó Hoang Và Xương (Linh Lan) (Bộ 2 Cuốn)

1. Anh Đứng Giữa Ngàn Hoa Hạ Rực Rỡ


Trên đời này, số phận là thứ chúng ta không thể thay đổi, chỉ có thể chấp nhận mà thôi. Giống như Hà Nhiễm đã yêu Tiêu Hàn bằng cả trái tim mình, vậy mà cô vẫn không thể ở bên anh. Giống như Tiêu Hàn đã nâng niu, chiều chuộng Hà Nhiễm bằng tất cả những gì anh có, vậy mà anh vẫn chẳng thể cứu được cô từ tay của tử thần.

Lần đầu tiên Tiêu Hàn và Hà Nhiễm gặp nhau là ở cửa hàng gội đầu nơi anh làm việc. Ngày đó, cho dù Hà Nhiễm không thấy rõ mặt anh, nhưng giọng nói và từng cử chỉ của anh đã để lại cho cô ấn tượng sâu sắc. Vậy nên, Hà Nhiễm khi đó đã bất chấp tất cả mà một thân một mình tìm đến vùng Tiêu Châu hẻo lánh xa xôi chỉ để có thể gặp lại người đàn ông ấy.

Hà Nhiễm cảm thấy Tiêu Hàn đối với những người xung quanh thật thờ ơ và xa cách, nhưng ẩn sâu trong đôi mắt đen lạnh lùng ấy dường như lại là cả một vùng trời quá khứ bi thương. Cô muốn vén màn quá khứ của anh, muốn biết rằng điều gì có thể khiến cho đôi mắt của một người đàn ông trở nên u buồn nhường ấy.

Vậy là, trái tim Tiêu Hàn tưởng như đã khép chặt, lại vì Hà Nhiễm mà mở ra thêm một lần nữa.

Trong mắt Tiêu Hàn, Hà Nhiễm có lúc rất ngây thơ, có lúc lại tỏ ra trưởng thành trước tuổi. Có lúc cô giống như một chú mèo nhỏ ngoan ngoãn, có lúc lại rất tinh quái, khó chiều. Nhưng chỉ cần là Hà Nhiễm, thì cho dù cô có là người như thế nào đi chăng nữa, Tiêu Hàn anh vẫn sẽ luôn dang tay ôm cô vào lòng. 

Nhưng mà, Hà Nhiễm là tiểu thư nhà họ Hà, còn Tiêu Hàn chỉ là một người đàn ông cô độc và nghèo túng. Chị gái của Hà Nhiễm từng cố chấp mà theo đuổi tình yêu của mình, để rồi cuối cùng phải nhảy lầu tự sát. Hà Nhiễm biết, nếu cô cũng cố chấp ở bên Tiêu Hàn, kết cục của hai người họ cũng sẽ rất bi thương. Vậy nên, Hà Nhiễm chưa từng nghĩ sẽ ở bên anh trọn đời, cô chỉ là muốn cho phép bản thân mình phóng túng một lần mà thôi.

Vậy nên, Hà Nhiễm đã rời xa Tiêu Hàn để đến Bắc Kinh, nhưng Tiêu Hàn vì không thể quên, nên đã lặn lội đến Bắc Kinh chỉ để tìm Hà Nhiễm.

Thế nhưng, cho dù hai người họ có thể vượt qua mọi khoảng cách, cũng chẳng thể thay đối ý trời. Căn bệnh nan y mà Hà Nhiễm từng chữa khỏi đột nhiên tái phát, sinh mệnh con người, kì thực quá đỗi mong manh.

Tiêu Hàn biết rõ bệnh tình của Hà Nhiễm, biết rõ rằng tương lai của hai người họ vô cùng mờ mịt, nhưng anh cam tâm tình nguyện ở bên cô. Bởi anh biết, anh đã lún quá sâu vào tình yêu với cô rồi, có muốn quay đầu cũng không còn kịp nữa.

"Dòng thời gian không thể chảy ngược, bởi vậy, lời thề ước cảm động lòng người nhất, không phải là “anh yêu em” mà là “ở bên nhau”.*

“Em không thích người khác dễ dàng hứa hẹn, nhưng bây giờ em muốn nghe anh thề. Thề rằng anh vĩnh viễn không rời bỏ em.”

“Anh thề, đến chết mới thôi.”

Nhưng mà, Tiêu Hàn lại chẳng thể giữ gìn lời thề ấy. Bởi vì, anh không có tiền, anh không thể cho cô điều kiện chữa bệnh tốt nhất. Căn bệnh hiểm nghèo không ngừng dày vò cô, khiến cô sống không bằng chết. Nhìn cô chịu khổ, chịu nhọc mà chẳng biết làm sao, đối với Tiêu Hàn có lẽ còn đau đớn hơn cả bị lăng trì. Tiêu Hàn đau, thực sự rất đau, đau đến không thở nổi, tựa như có một bàn tay vô tình bóp nát trái tim anh.

Vậy nên, anh chấp nhận buông tay Hà Nhiễm, chấp nhận nhường Hà Nhiễm cho một người đàn ông khác có đủ khả năng kéo dài sự sống cho cô. Nói anh nhu nhược cũng được, nói anh vô dụng cũng không sao, anh chỉ muốn cô gái của anh có thể an yên mà sống trọn kiếp này.

“Trước kia mục tiêu của anh là cho em một cuộc sống sung túc.”

“Nhưng hiện tại anh chỉ mong em được mạnh khỏe, bình an.”

Tiêu Hàn chấp nhận rời xa, nhưng Hà Nhiễm không cách nào buông bỏ. Hai mươi tuổi của người khác, có thể chính là cả cuộc đời của cô. Đời này quá ngắn, cô chỉ có thể trao trọn trái tim cho riêng một người.

"Em thà chết trong trong vòng tay của anh, còn hơn một mình ra đi trên giường bệnh cô đơn lạnh lẽo."

Để yêu, con người ta dùng trái tim. Để xa, con người ta dùng lí trí. Nhưng Tiêu Hàn anh đã vì Hà Nhiễm mà mất hết lí trí rồi. Đến cuối cùng, vẫn là anh không nỡ rời đi. Lúc ấy, Hà Nhiễm mới biết, hóa ra tình yêu anh dành cho cô so với tưởng tượng của cô còn sâu nặng hơn rất nhiều lần.

Khi mẹ của Tiêu Hàn gặp tai nạn, anh phải trở về quê nhà để làm tròn chữ hiếu. Trước lúc anh đi, cô đã nói "Chờ anh trở về". Lúc ấy, Tiêu Hàn hoàn toàn không biết, đó là câu cuối cùng mà Hà Nhiễm nói với anh.

Tiêu Hàn đã ra sức giữ gìn lời hứa trọn đời bên nhau của hai người họ. Vậy mà cuối cùng, Hà Nhiễm lại chẳng thể giữ trọn lời thề.

Tiêu Hàn, số mệnh của em vốn không hề tốt, thật may là có thể gặp được anh, để em không cảm thấy mình đáng thương, để em không quá hối tiếc khi rời xa thế gian này. 

Hà Nhiễm của anh, ở nơi ấy chúc em bình yên và hạnh phúc. Anh ở nơi này sẽ giúp em theo đuổi đam mê, hẹn em kiếp sau, mình sẽ bên nhau cho đến khi bạc đầu.

Như thế nào là tận cùng của đau đớn, đến giờ Tiêu Hàn đã hiểu rất rõ rồi. Nhưng anh chưa từng hối hận vì đã yêu cô, và nếu thời gian có quay ngược trở lại, anh vẫn chọn yêu cô như thế.

Trên thế giới này, rất nhiều chuyện đều là tìm không ra lý do. Giống như Hà Nhiễm đem lòng yêu Tiêu Hàn, cũng giống như Tiêu Hàn đem lòng yêu Hà Nhiễm. Vì sao đau đớn đến vậy mà vẫn không thể ngừng yêu? Đó vĩnh viễn là câu hỏi mà không một ai có thể trả lời.

"Nếu trời đã cho mình có nhau

Thì sao phải gieo u sầu

Những nơi mình qua, in từng vết dấu

Anh ơi, nỡ quên thật sao?..."

2. Chó Hoang Và Xương

Chương 1:

Khúc xương: Trở lại thành phố Đằng (Trích)

....

Mấy bà cụ ngồi hóng gió tán gẫu đầu ngõ thấy cô xách đồ, ánh mắt đục ngầu quan sát cô mấy lần. Miêu Tĩnh nhận ra một người trong đó, là bà Trương.

"Cháu, cháu là... nhà họ Trần ở tầng hai..."

"Miêu Tĩnh, em gái của Trần Dị trước kia ạ."

Bà Trương kinh ngạc. "Sao, sao cháu lại trở về?"

"Vâng." Miêu Tĩnh buông túi đồ xuống. "Trần Dị không ở nhà, mấy năm nay anh ấy có khoẻ không ạ?"

Nói đến Trần Dị thì nói mãi không hết chuyện. Người ta bảo anh bao nhiêu năm qua vẫn chứng nào tật nấy, sớm muộn gì cũng vào Sở Cảnh sát ăn cơm tù, vậy mà anh vẫn sống yên ổn trong những lời gièm pha của bà con lối xóm đến tận hôm nay.

"Vẫn vậy thôi, ngần ấy tuổi rồi mà không lập gia đình, suốt ngày cặp kè với mấy đứa hư hỏng..."

Miêu Tĩnh biết sáu năm nay Trần Dị không làm nên trò trống gì, cũng đi tỉnh khác ở hai năm, sau này trở về hợp tác với bạn làm ăn, suốt ngày qua lại với mấy người không đàng hoàng. Gần đây anh mở một quán bida gần khu này, nhưng hình như Trần Dị đã đi đâu đó, gần nửa tháng chưa về.

Cô hoàn toàn không trông cậy anh có thể làm nên nghiệp lớn gì. Một tên côn đồ chỉ tốt nghiệp trường nghề, suốt ngày lừa đảo tống tiền, ẩu đả gây chuyện như anh, làm người bình thường mà không ngồi tù là đã khá lắm rồi.

Chuyện về Trần Dị kể mãi không hết, nhưng Miêu Tĩnh cũng không hề kém cạnh. Cô không chờ bà Trương chuyển đề tài đến mình, viện cớ bận việc rồi xách đồ đi thẳng lên tầng.

Cô dọn dẹp vệ sinh nhà cửa, bắt đầu từ phòng bếp, phòng vệ sinh. Đồ nên vứt đều vứt, đồ cần mua đều mua. Đói bụng thì ăn mì ăn liền và bánh quy, mệt thì nằm ngủ ở phòng của Trần Dị. Đến khi đồ đạc mua trên mạng giao đến, cô mới đi thu dọn phòng mình, chùi rửa lau dọn, lắp ráp đồ đạc, giặt ga giường quần áo.

Miêu Tĩnh bới được khá nhiều đồ trong tủ bát bám đầy mạng nhện. Quần áo năm xưa của cô, bài thi trung học và sách giáo khoa đều được đặt trong bao tải buộc chặt. Cô sắp xếp thật lâu, bỏ mấy thứ này vào thùng đóng kín, đặt dưới gầm giường, rồi lấy từng món trong va li ra bày biện, cuối cùng cũng trang trí xong phòng ốc.

Cô còn tiện thể tổng vệ sinh cho phòng Trần Dị, nào là bụi bặm trên nóc tủ, rèm cửa sổ mấy năm không giặt, giặt chăn đệm quần áo đem đi phơi, rồi lại lau cửa sổ. Quét ra từ gầm giường tàn thuốc khô quắt và dây buộc tóc đủ màu của phụ nữ, cô thẳng tay vứt mấy thứ rác rưởi đó đi.

Bận rộn suốt cả tuần, cô mệt mỏi đến độ người ngợm ê ẩm. Hàng xóm nghe thấy động tĩnh trên tầng hai đều biết nhà họ Trần có người về. Mấy căn hộ bên cạnh mới chuyển đến vài năm nay không hề biết Miêu Tĩnh, thấy cô tầm hai bốn hai lăm tuổi, dáng vẻ thanh tú xinh xắn, khí chất lạnh lùng, hoàn toàn trái ngược với Trần Dị. Có hàng xóm cũ biết chuyện, thao thao bất tuyệt kể lại chuyện của nhà họ Trần.

(Còn tiếp)

Chó hoang và xương - Hưu Đồ Thành
quy-trinh-dong-hang-newhsop
Hỏi, đáp về sản phẩm
0 bình luận
Khách hàng nhận xét
Zalo Messenger