Người Là Cuộc Tu Hành Đẹp Nhất Kiếp Này Của Tôi
"Thế giới mà tôi đang sống, hương trà thơm nồng, cỏ cây đều an vui."
(Bạch Lạc Mai)
Tôi muốn ẩn cư ở Giang Nam, có non có nước, còn có từng cội từng cội mai gầy.
Tôi muốn ẩn cư ở Giang Nam, trồng hoa khắp sân, châm một bình trà mới, chỉ ngửi hương trà mà không uống.
Tôi muốn ẩn cư ở Giang Nam, yêu một người đương ở độ tuổi hoa. Sau đó, cùng nhau sống qua năm tháng.
Tôi muốn sáng thức dậy cùng người dạo bộ, hứng vài chén sương đọng trên lá sen, thưởng trà trên con thuyền nhỏ. Trà chỉ ghi nhớ cuộc tương phùng của chúng ta, và lãng quên ly biệt.
Tôi muốn cùng người lắng nghe gió lướt qua hành lang ban chiều, chậm rãi, từ từ, giống như một đóa sen mùa hạ nở giữa Kinh Thi ba ngàn năm trước.
Tôi muốn cùng người ngắm trăng sáng, dải Ngân Hà mênh mang vời vợi, sao rợp trời xa, một ngôi là người, một ngôi là tôi.
Tôi muốn ẩn cư ở Giang Nam, cùng người yêu quý là người, viết lách bên bàn. Ngắm khói vờn từ lư đồng, thổi ra ngoài cửa sổ, cùng mây trước sân, bạc đầu bên nhau.
Tôi ở Giang Nam, cùng người đợi chờ một cơn mưa bụi, dưới chiếc ô giấy dầu, có thời gian chúng ta đã từng yêu, cũng từng phụ nhau.
Tôi ở Giang Nam, chỉ để đợi người
Người Là Cuộc Tu Hành Đẹp Nhất Kiếp Này Của Tôi lại là một cuốn tản văn tự truyện duy nhất của Bạch Lạc Mai, gồm 6 chương, kể về chính cuộc đời của tác giả, hé mở dần những bí ẩn xung quanh nữ tác giả được mệnh danh là "ẩn sĩ tài nữ" này.