Đi Trong Thành Phố Có Nắng
"Bóng mát của mẹ, nụ cười của mẹ là cả một trời, một biển. Vặn vẹo chữ nghĩa sẽ xiêu lạc những tấm lòng quê. Vì thế, Kiệt Tấn lấy hình ảnh đơn sơ của ruộng đồng mà viết về Mẹ (Nụ cười tre trúc), tạo nên những hình ảnh đẹp ngút ngàn.” Đoàn Nhã Văn
“Có ngứa ngáy cầm bút một đôi khi, tôi mới thấy viết được một truyện (Năm nay đào lại nở) như ông viểt, nếu có phải lăn ra chết thì cũng thực là sướng. [...] Tôi cũng như ông, chỉ mỗi một quê hương chiến tranh nghèo đói, nhưng đó là một quê hương thật với những bà mẹ quê hương, mà dù có đi khắp năm châu bốn bể cũng không dễ gì tìm ra được. Ờ, cũng như ông, tôi yêu họ, dù đây là tình cuối chứ không phải tình đầu...” Khuất Đẩu
“Nếu bạn từng đọc truyện ngắn của Kiệt Tấn, bạn sẽ nhận ra phong cách Nam bộ cùa ông, một kiểu miền Tây chơn chất không màu mè diêm dúa, nhưng khác với lối viết miệt vườn của Nguyễn Ngọc Tư, lối kể của Kiệt Tấn rất tài tử thành thị và Tây học. Tư duy của Kiệt Tấn thoáng đãng rộng rãi, vừa hào sảng Nam bộ, vừa phóng khoáng kiểu Tây, nhưng tâm hồn ông thì thuần Việt. Sự pha trộn này khiến câu chuyện ông kể dẫu đã xưa đâu như chừng 70 năm trước, nó vẫn mang nét hiện đại một cách lạ lùng.” Nguyễn Hoàng Liên
Trích đoạn sách:
Nụ cười tre trúc
Hò ơ ớ ớ…
Lòng con thảo như giọt sương hạt bụi
Công mẫu từ như ngọn núi Thái Sơn
Có cha có mẹ thì hơn
Không cha không mẹ (ơ ờ)…
(Hò ơ ớ) Không cha không mẹ như đờn đứt (ờ ớ) dây…
Rảo bước qua nhịp cầu tre trở về nơi mái lá
con mới hay mẹ đã (ã) qua (ơ ơ) đời…
Xa quê hương nhớ mẹ hiền! Tình cảm này ai sống ở xứ người chắc cũng cảm thấy, ít nhất một lần. Tôi chỉ nhớ má tôi lúc bà còn sống. Đối với tôi bà chưa hề chết. Tôi không nhìn thấy bà chết, tôi không tẩn liệm bà, tôi cũng không đưa bà tới nghĩa trang. Nếu bây giờ lang thang xuống Quartier Latin tình cờ gặp má tôi đang băng qua đường Saint Michel hoặc đang ngồi hứng mát bên bờ sông Seine, tôi sẽ không ngạc nhiên chút nào hết. Tôi sẽ kêu lớn: “Má! Má!” Rồi chạy ào tới ôm bà. Má tôi cũng la lên: “Chèn ơi! Kiệt đó hả Kiệt?” rồi ôm cứng lấy tôi. Và nụ cười tre trúc lại rì rào bên bờ sông Seine…
Tôi không tưởng tượng nổi bà đã chết. Vì vậy, ba tháng sau khi nghe tin trễ là má tôi đã chết, tôi tỉnh bơ, không nhỏ một giọt nước mắt. Rồi tôi cũng không hề lụy ứa hai hàng một lần nào khi nhớ tới má mình, như vậy ngót mười năm. Tới nhân dịp Tết năm con Cọp tôi đi nhậu nhẹt và nhảy “cọp” với bè bạn, lúc ra về say khướt, chợt nhớ tới mẹ hiền, tôi vụt rống lên khóc. Khóc mùi mẫn, khóc sướt mướt, khóc đứt ruột, khóc nhòa lăn trên lề đường, khóc ngất ngất như thể… má chết! Bạn bè xúm lại dỗ cách mấy cũng không chịu nín. Tôi thương má tôi lắm. Vì vậy má chết tôi khóc ngất như con vượn con chí tình là tự nhiên hết sức. Bởi lẽ tôi không tưởng tượng nổi là má tôi đã chết. Tôi bắt đầu nói lộn xộn, bắt quàng, bắt niểng.
Hồi còn ở Hàng Xanh, có lần má tôi đau ngặt nghèo tưởng chết, mà rồi bà không chết. Đợi tôi đi Tây và vợ con tôi rời khỏi Sài Gòn rồi bà mới chết, đâu chừng một tháng sau. Một năm sau khi Diane nhắm mắt lìa đời, má tôi đột nhiên lâm bịnh nặng, bại nửa thân dưới, nằm lì một chỗ, tiểu tiện ngay tại chỗ cũng không hay biết.
Nhà sách Newshop xin hân hạnh giới thiệu đến bạn đọc!