1.Và Rồi, Tháng 9 Không Có Cậu Đã Tới
Tiểu thuyết thanh xuân bí ẩn xoay quanh những suy nghĩ bị giấu kín.
Vào mùa hè năm ấy, Keita đã qua đời.
Chưa vượt qua khỏi cú sốc đó, Miho, Taiki, Shun, Rino – những người bạn luôn bên cạnh Keita – đã trải qua một mùa hè đầy bất ngờ.
Một ngày nọ, Kei – một thiếu niên giống hệt Keita đã mất – xuất hiện trước mặt Miho.
“Mình có việc muốn nhờ các cậu. Xin hãy đến nơi mà mình đã chết.”
Dù cảm thấy bối rối, nhưng nhóm Miho vẫn bắt đầu cuộc hành trình đi theo dấu chân của Keita.
Trong suốt chuyến đi này, những lời nói dối, sự ganh tị, hối hận cùng tình cảm hướng đến Keita dần được hé lộ. Và rồi, kết cục ngoài dự đoán cũng xuất hiện ở phía cuối hành trình.
Tiểu thuyết thanh xuân bí ẩn xoay quanh những suy nghĩ bị giấu kín.
Vào mùa hè năm ấy, Keita đã qua đời.
Chưa vượt qua khỏi cú sốc đó, Miho, Taiki, Shun, Rino – những người bạn luôn bên cạnh Keita – đã trải qua một mùa hè đầy bất ngờ.
Một ngày nọ, Kei – một thiếu niên giống hệt Keita đã mất – xuất hiện trước mặt Miho.
“Mình có việc muốn nhờ các cậu. Xin hãy đến nơi mà mình đã chết.”
Dù cảm thấy bối rối, nhưng nhóm Miho vẫn bắt đầu cuộc hành trình đi theo dấu chân của Keita.
Trong suốt chuyến đi này, những lời nói dối, sự ganh tị, hối hận cùng tình cảm hướng đến Keita dần được hé lộ. Và rồi, kết cục ngoài dự đoán cũng xuất hiện ở phía cuối hành trình.
2.Tôi Thích Một Cô Gái Nhưng Chẳng Dám Ngỏ Lời
Tôi không ưa Sato.
Cậu nam sinh ngang bướng Yamaguchi được xếp ngồi cạnh Sato - cô gái giản dị, chậm chạp, vụng về và hoàn toàn chẳng xinh đẹp. Trong những ngày tháng rất đỗi bình yên của thời học sinh cấp ba, mặc dù không muốn thừa nhận nhưng Yamaguchi đang dần bị thu hút bởi cô bạn Sato ngồi cạnh. Vào một ngày, chỉ bởi một câu nói của Sato khi cô bị sốt và ngất xỉu, mối quan hệ giữa hai người họ tiến triển một cách nhanh chóng...
Đây là câu chuyện thanh xuân kể về những ngày tháng thường nhật có đủ dư vị chua ngọt, có những rung động bồi hồi giữa Yamaguchi và cô bạn Sato ngồi cạnh.
“Một thứ cảm xúc rất kỳ lạ.
Sato đang ở cách xa tôi.
Ở bàn bên cạnh, cô ấy vẫn thường quay sang bắt chuyện với tôi, hỏi han tôi một cách vượt quá mức cần thiết, và thường xuyên cho tôi kẹo.
Ở bàn bên cạnh, tôi vẫn hay nhìn cô ấy bị giáo viên gọi lên và luôn bí câu trả lời.
Ở bàn bên cạnh, tôi vẫn hay nhìn cô ấy vừa cười vừa nói những câu chuyện hết sức nhàm chán, và nhìn cô ấy tết lại mái tóc thành một dải duy nhất.
Thế nhưng, từ giờ trở đi, Sato không còn ngồi cạnh tôi nữa...”
Nhà sách Newshop xin trân trọng gửi đến bạn đọc: