Combo Làm Đĩ + Số Đỏ (Sbooks) (Bộ 2 Cuốn)
Làm đ ĩ là một tiểu thuyết được viết vào năm 1936 và xuất bản vào năm 1937. Làm đ ĩ kể về nhân vật Huyền qua bốn giai đoạn trong cuộc đời tương đương bốn chương Tuổi dậy thì, Ra đời, Lấy chồng, Trụy lạc. Khép lại tiểu thuyết là một lời thức tỉnh về tầm quan trọng và trách nhiệm của vấn đề đạo đức và giáo dục giới tính giữa thời buổi giao thời và xã hội loạn dâm bấy giờ.
“Làm đ ĩ là một thiên tả chân tiểu thuyết mục đích là hô hào nhà đạo đức và bậc làm cha mẹ lo chăm đến hạnh phúc của con cái và phải để ý đến cái sự mà những thành kiến hủ bại vẫn coi là điều bẩn thỉu, tức là cái sự dâm. Sở dĩ tác giả không theo phái người ưa văn hoa bay bướm gọi cái sự ấy là ái tình, không theo hạng người rụt rè gọi là tình dục, nhưng lại gọi nó ra đây bằng cái tên tục của nó, ấy là vì tác giả có quan niệm rất chắc chắn rằng cái sự ấy gần xác thịt hơn là gần linh hồn, chia nó ra làm hai cũng được, gồm nó vào làm một lại càng đúng lẽ sinh lý, hai cái điều hòa tương trợ lẫn nhau, và khi sự khao khát của xác thịt có thỏa mãn thì ái tình tinh thần mới bền chặt được. Nói đến ái tình lý tưởng mà không đếm xỉa đến cái dâm, đó chỉ là việc của hạng mơ mộng hão huyền.
2. Số Đỏ
Số đỏ là một trong ba “Tam kiệt tiểu thuyết” của Vũ Trọng Phụng viết vào năm 1936 với 20 chương. Tiểu thuyết mô phỏng và phê phán những lề thói, sự lố lăng và giả tạo của bộ phận tầng lớp tiểu tư sản xưa; vì đồng tiền và danh tiếng mà họ sẵn sàng phá bỏ những giá trị đạo đức và giá trị truyền thống. Ông vua phóng sự Đất Bắc thực sự thành công với Số đỏ khi vận dụng ngòi bút trào phúng, cách xây dựng nhân vật và tình huống truyện hài hước mà sâu sắc.
“Đám ma đưa đến đâu làm huyên náo đến đấy. Cả một thành phố đã nhốn nháo lên khen đám ma to, đúng với ý muốn của cụ cố Hồng. Thiên hạ chú ý đặc biệt vào những kiểu quần áo tang của tiệm may Âu hóa như ý ông Typn và bà Văn Minh. Cụ bà sung sướng vì ông Đốc Xuân đã không giận mà lại giúp đáp, phúng viếng đến thế, và đám ma như kể đã là danh giá tất cả.
Đám cứ đi...
Kèn Ta, kèn Tây, kèn Tầu, lần lượt thay nhau mà rộn lên. Ai cũng làm ra bộ mặt nghiêm chỉnh, song le sự thật thì vẫn là thì thầm với nhau chuyện trò về vợ con, về nhà cửa, về một cái tủ mới sắm, một cái áo mới may. Trong mấy trăm người đi đưa thì một nửa là phụ nữ, phần nhiều tân thời, bạn của cô Tuyết, bà Văn Minh, cô Hoàng Hôn, bà Phó Đoan vân vân... Thật là đủ giai thanh gái lịch, nên họ chim nhau, cười tình với nhau, bình phẩm nhau, chê bai nhau, ghen tuông nhau, hẹn hò nhau, bằng những vẻ mặt buồn rầu của những người đi đưa ma.”
(Trích Số đỏ)