Ảnh:Do người viết cung cấp 
Thầy Cô Em 
 
Nghệ An, những ngày mùa đông, thoáng nghe những tiếng tí tách của hạt mưa rơi. Thời gian trôi qua nhanh thật. Mới ngày nào em còn là một cô học sinh bé tí mà bây giờ đã là một cô sinh viên rồi. Từ khi được sinh ra và lớn lên trong vòng tay của cha mẹ, dẫu sông có cạn, đá có mòn thì vẫn không phai mờ được nó. Và từ đó em được sống trong sự đùm bọc và yêu thương của cha mẹ. Em cứ nghĩ rằng tình thương của cha mẹ là vô hạn, nhưng cho đến khi tiếp xúc với môi trường học tập với những trang sách chứa chan bao điều mơ ước, hoài bão. Lúc đó em nhận ra ngoài tình thương vô bờ bến của cha mẹ ra, em còn cảm nhận được tình yêu bao la rộng lớn của thầy cô. Tất cả đều được vun đắp và lớn lên nơi mà ta có thầy cô bên cạnh sẻ chia những buồn vui. 

Thầy cô, với hai tiếng thôi sao mà lòng em cảm thấy cao quý và thiêng liêng đến vậy. Có lẽ rằng tình yêu nghề và tình yêu trẻ thơ đã ngấm sâu vào lòng của mỗi con người. Để đến khi trở thành những người thầy, người cô nhiệt huyết, tận tình trong mỗi con người lại dâng trào lên. Thầy cô chính là người dẫn đường chỉ lối cho em trên con đường đời của riêng mình, là người vun đắp những mơ ước của chúng em vào một tương lai tươi sáng hơn. 

Mỗi người thầy, người cô là một người lái đò cần mẫn. Khi năm học kết thúc cũng chính là lúc những chuyến đò bắt đầu cập bến. Một chuyến đò với bao công sức, tâm huyết. Một chuyến đò chở biết bao nhiêu là tri thức, tình cảm mà thầy cô muốn gửi vào cho em. Em biết rằng để làm được điều đó thầy cô đã phải thức khuya, miệt mài và cặm cụi bên những trang giáo án. Em biết rằng đó là tất cả những giọt mồ hôi, nước mắt của thầy cô. Tình yêu thương vô bờ bến ấy em sẽ luôn khắc ghi trong trái tim mình. 

Thầy cô không chỉ cho em những tri thức để từng ngày trôi qua là lúc em bước cao hơn với những nấc thang kiến thức. Thầy cô còn là người dạy cho em biết về đạo lý làm người. Đó cũng chính là những bài học đường đời đầu tiên mà em đã học được từ thầy cô. Thầy cô là những người dạy cho em biết viết, biết làm những gì cần làm, biết nói những gì cần nói, biết khi nào im lặng để lắng nghe ý kiến của người khác. Người đã dạy cho em biết khóc, biết cười đúng lúc, biết quan tâm đến mọi người xung quanh, biết không làm ngơ trước những mảnh đời bất hạnh. Người dạy cho em biết thế nào là tình yêu thương, thế nào là đoàn kết cũng như làm thế nào để vượt qua mọi đau khổ, thất bại. Những bài học tưởng chừng như đơn giản ấy sẽ là những hành trang đưa em bước vào cuộc đời. 

Tình yêu thương mà thầy cô giáo dành cho em cũng nhưng tình yêu thương của cha mẹ dành cho mình. Như vậy người ta mới nói thầy cô chính là người mẹ, người cha thứ hai của em. Thầy cô an ủi và nguồn động lực vô cùng to lớn đối với em mỗi lần em thất bại, vấp ngã hay là niềm vui hạnh phúc được nhân đôi khi thành công. Nhìn những giọt nước mắt đau khổ của em mỗi lần vấp ngã, thầy cô cũng chẳng giấu nổi nước mắt. Những lần như thế cô thầy đều ôm chúng em vào lòng và mong sao sự ấm áp đó xoa dịu được nỗi đau trong lòng của em. 

Em đang dần lớn lên và cũng đã học được rất nhiều từ thầy cô giáo. Mỗi người thầy, người cô là một người chăm sóc vườn hoa để mỗi bông hoa sẽ tươi tốt hơn và trở thành một con người có ích cho xã hội. Mỗi thầy cô dạy chúng em đều có mỗi tính cách khác nhau nhưng tất cả đều có một tình yêu nghề, yêu học trò. 

Thầy cô thân mến! Ngày 20-11 cũng đang đến gần. Dù không biết phải làm gì để đáp lại ơn nghĩa đó nhưng em xin kính chúc thầy cô những lời thành kính và tri ân nhất xuất phát từ trái tim em. Em xin hứa sẽ học tập tốt, sẽ gặt hái được những thành công trong cuộc sống để xứng đáng với những mong mỏi của thầy cô. Dù sau này có phong ba bão táp em sẽ luôn vững tin bước qua vì em biết sau lưng em vẫn có thầy cô luôn dõi theo. 
 -Bài dự thi của bạn NGÔ THỊ NGỌC HUYỀN -
 
Cuộc thi "Cùng Newshop nói lời tri ân thầy cô ngày 20/11" vẫn đang diễn ra, các bạn cùng tham khảo link nội dung và thể lệ dự thi Ở ĐÂY nhé.

Rất mong có được sự tham gia và ủng hộ của các bạn để lan tỏa những thông điệp yêu thương đến thầy cô.