Đọc Sau Mưa, ngoài cái bâng khuâng mà câu chữ miên man gảy vào lòng, có lẽ người đọc sẽ còn trải qua nỗi hồ nghi mà lối viết bỏ ngỏ gieo cho trí óc. Rốt cuộc Gilbert có liên can gì tới cô Carol Dickson “bị hành hung bằng dùi cui cho tới chết”; rốt cuộc Milton - cậu thiếu niên trót mang đức tin khác với cộng đồng và thân quyến - đã bị ai kết liễu? Rất nhiều câu hỏi nảy ra song dường như đều dẫn đến tri ngộ chung: kiếp người là một dạng sống hết đỗi mong manh!
Mong manh nhưng không khoác vẻ đáng thương, cần phải nói thêm như vậy khi đọc Sau Mưa. Nhân vật của Trevor mang cái cả quyết và (thậm chí) tự tại đằng sau biểu hiện lành hiền, yếu đuối. Hẳn rồi độc giả sẽ không quên Harriet - quý cô bị tình yêu bỏ lại - bình lặng ngồi giữa “không khí trong sạch” sau mưa, hay cậu bé Milton - dù bị răn đe, kiềm tỏa - vẫn hồn nhiên và kiên nhẫn đạp xe từ thị trấn này qua thị trấn khác để kể câu chuyện của riêng mình.
“Tổn thương là phương cách duy nhất xây nên sự kết-nối”. Quả nhiên William Trevor đã mượn nỗi đau và thương tổn để khiến những con người tụ gần với nhau, dám tin vào và chờ đợi một điều gì tốt đẹp sau mưa.